Bữa ăn cùng nhau, thời chưa giãn cách năm 2021
Anh nói, sáng mai anh đi chống dịch, bác sĩ tình nguyện, đăng kí của anh đã được chấp thuận.
Bình minh thức dậy, vừa lúc hết giới nghiêm, em phóng vội sang nhà gửi ít đồ đạc cần thiết, nói đôi lời dặn dò, rồi tiễn anh đi.
Thời gian gấp vội, mỗi đứa mỗi xe, anh lái đi trước, em lái theo sau, theo anh ra tận nơi tập kết. Hỏi anh sợ không, anh bảo, không, việc phải làm mà, chỉ là, sẽ không được gặp em thời gian này, để an toàn cho em. Mắt em ươn ướt…
Những cuộc chia ly thời bình, những nỗi buồn quay ngược vào trong, vì ta tin rồi mọi khó khăn sẽ qua, ngày vui lại tới. Chúc sức khoẻ đến những người ở tuyến đầu và bình an đến gia đình người thân của họ ở hậu phương ❤️
“Chiếc áo đỏ rực như than lửa
Cháy không nguôi trước cảnh chia ly
Vườn cây xanh và chiếc nón trắng kia
Không giấu nổi tình yêu cô rực cháy
Không che được nước mắt cô đã chảy
Những giọt long lanh, nóng bỏng, sáng ngờ
Chảy trên bình minh đang hé giữa làn môi
Và rạng đông đang hừng trên nét mặt
Một rạng đông với màu hồng ngọc
Cây si xanh gọi họ đến ngồi
Trong bóng rợp của mình, nói tới ngày mai...
Ngày mai sẽ là ngày sum họp
Đã tỏa sáng những tâm hồn cao đẹp!
…
Gió nói, tôi nghe những tiếng thì thào
"Khi Tổ quốc cần họ biết sống xa nhau..."
Người bạn nhắc câu thơ trong “Cuộc chia ly màu đỏ” của Nguyễn Mỹ, lẩm nhẩm cả bài xong khóc ngon lành. Tình cờ sáng nay em mặc chiếc áo đỏ tiễn anh đi.